BIẾT ƠN ÔNG ĐÃ ĐUỔI TÔI
“Con người thật lạ!… Chúng ta có khả năng than phiền về sự thăng trầm không dứt của cuộc sống, song cũng có khả năng an nhiên tự tại trong những điều kiện tạm bợ hay khó khổ nhất, cũng như có niềm tin rằng vũ trụ sẽ gửi tặng chúng ta một chiếc vé hạng nhất miễn phí để đi trong cuộc đời…”
Tôi muốn kể về một trường hợp khá thú vị: Bette Graham.
Hồi còn trẻ, với tính cách năng động, Bette có một ước mơ: trở thành họa sĩ. Cho đến lúc này, mọi chuyện đều tốt đẹp. Tuy nhiên, bạn có lẽ sẽ nhận thấy rằng cuộc đời hay có thói quen gây ra những xáo động, thử thách con người trong những lúc quyết định bằng cách bày ra cho chúng ta những sự lựa chọn khác nhau, cái nào cũng làm cho chúng ta nhỏ dãi được. Và chuyện đã xảy đến với Bette là cô ấy phải lòng một người đàn ông và rồi trở thành mẹ. Đó là thời đệ nhị thế chiến. Chồng cô bị gọi nhập ngũ và khi chiến tranh kết thúc là lúc tình yêu giữa họ chấm dứt.
Giờ đây, mang thân góa bụa, không được học hành đến nơi đến chốn và thời gian cũng chẳng có để cô theo đuổi ước mơ của mình: nghề vẽ. Cảnh túng quẫn buộc Bette phải tìm một chân thư ký hành chính ở một công ty. Lúc này là vào cuối những năm 40 và máy đánh chữ không có nút “Delete” (cám ơn ông Trời cho cái máy tính của ta có nút này). Hết lỗi sai này đến lỗi sai khác cứ đầy lên trong các tài liệu mà cô đánh máy, Betty thấy mình mất thì giờ và nhuệ khí. Bữa nọ, đột nhiên cô suy nghĩ: đời họa sĩ sướng thật, nếu họ không hài lòng với bức vẽ của mình, họ chỉ cần lấy cọ quẹt lên mấy chỗ không ưng và thật nhanh chóng, chỗ không ưng ý sẽ được chữa lại.
Cô về nhà và bắt đầu mày mò trộn mấy màu sơn lại với nhau, làm sao để có được cái màu giống đúc như màu giấy. Và cô đã thành công. Ngày hôm sau, Bette cứ việc đánh máy thoải mái, chỗ nào sai thì dùng thứ màu cô đã pha chế để tô lên rồi đánh máy lại chỗ sai ấy. Thật nhanh chóng, mấy cô thư ký cùng làm khác cũng thấy cái phương pháp của Bette tỏ ra hiệu quả. Họ bắt đầu hỏi cô về thứ chất liệu gì cô đang sử dụng. Bette buộc phải đưa ra mấy cái lọ có dán nhãn “Tẩy lỗi”.
Tin hay đồn lẹ: cái thứ Betty chế ra thật tiện dụng. Thế là bà con thi nhau đặt mua những lọ màu đó. Vào năm 1956, Bette thành lập công ty Mistake Out ở Dallas, Texas. Hoạt động của công ty thật đơn giản: cô ở trong nhà bếp làm nhiệm vụ trộn màu trong máy hóa lỏng, con trai cô cùng những đứa bạn nó thì đóng lọ. Cô ta đầu tắt mặt tối, cứ cặm cụi làm việc không kể đêm ngày, ngày thường cũng như ngày nghỉ, song không biết lý do nào đó mà công việc kinh doanh dường như chẳng phát triển là mấy. Với khối lượng công việc ngập đầu như thế, Betty mất khả năng tập trung vào công việc của mình. Và rồi, điều kỳ diệu đã xảy đến…, cô phạm phải một lỗi trong công việc, lỗi đó xem như không thể nào khắc phục được… và cô bị công ty ĐUỔI VIỆC!
Khoảnh khắc kỳ diệu ấy đã xảy ra! Trước đây Bette lo lắng bám lấy cái công việc “an toàn” của mình, sẵn sàng chấp nhận mức thu nhập bình thường, thậm chí ngay cả khi có một cơ hộilớn lao đang mở ra trước mắt cô. Việc cô bị sa thải đã có kết quả tức thì: cô có thêm thì giờ! Thì giờ để bán, bán, bán và khuyếch trương cái công ty đã lớn mạnh của cô. Năm 1967, doanh thu công ty của cô đạt tới mức một triệu đô la, và khi cô bán công ty Liquid Paper của mình vào năm 1980, cô thu được 47,5 triệu Mỹ kim.
 Nguồn: MogerManet Chu du vào chốn bán hàng – Roger Konopasek